Rối Loạn Giả Vờ (Factitious Disorder): Khi Bệnh Tật Chỉ Là Giả Tưởng Từ Tâm Trí

bởi thuvienbenh

Rối loạn giả vờ (Factitious Disorder) là một trong những căn bệnh tâm thần hiếm gặp nhưng lại cực kỳ thách thức trong chẩn đoán và điều trị. Người mắc căn bệnh này thường cố ý giả mạo triệu chứng hoặc thậm chí gây hại cho chính cơ thể mình chỉ để nhận được sự quan tâm, chăm sóc y tế từ người khác. Khác hoàn toàn với hành vi giả bệnh vì mục đích trục lợi như tiền bạc, người mắc rối loạn giả vờ chỉ khao khát duy nhất sự chú ý từ vai trò “bệnh nhân”.

image 185

Hiện nay, y học thế giới vẫn chưa thể lý giải cặn kẽ mọi khía cạnh của căn bệnh này. Tuy nhiên, nhận diện và điều trị sớm có thể giúp ngăn ngừa những hệ lụy nghiêm trọng cho sức khỏe thể chất, tinh thần người bệnh cũng như xã hội.

Tổng Quan Về Rối Loạn Giả Vờ

Định Nghĩa Rối Loạn Giả Vờ (Factitious Disorder)

Rối loạn giả vờ là một dạng bệnh lý tâm thần thuộc nhóm Somatic Symptom and Related Disorders theo DSM-5 (Cẩm nang Chẩn đoán và Thống kê các Rối loạn Tâm thần). Người mắc cố tình phóng đại, bịa đặt hoặc tự gây ra các triệu chứng bệnh lý trên cơ thể mình mà không nhằm mục đích tài chính, pháp lý hay tránh trách nhiệm. Mục đích chính yếu của họ là để được nhìn nhận như một bệnh nhân, được chăm sóc, đồng cảm.

Các hành vi giả bệnh có thể diễn ra trong âm thầm suốt nhiều năm, khiến bác sĩ lâm sàng, người thân, thậm chí cả chính bệnh nhân khó nhận ra.

Phân Biệt Với Giả Bệnh Vì Mục Đích Vụ Lợi (Malingering)

Một sự nhầm lẫn phổ biến trong lâm sàng là đồng nhất rối loạn giả vờ với hành vi giả bệnh vì vụ lợi. Tuy nhiên, hai khái niệm này hoàn toàn khác biệt về động cơ và bản chất:

Xem thêm:  Mặc Cảm Tự Ti: Căn Nguyên, Biểu Hiện Và Giải Pháp Tâm Lý Hiệu Quả
Tiêu chíRối loạn giả vờGiả bệnh vụ lợi (Malingering)
Mục đíchMuốn được quan tâm như bệnh nhânMuốn đạt lợi ích vật chất, pháp lý, trốn tránh trách nhiệm
Động cơVô thức hoặc khó nhận diệnÝ thức rõ ràng
Hành viGây hại bản thân, bịa triệu chứngNgụy tạo hồ sơ, giả đau ốm có chủ đích

Lịch Sử Nhận Diện Và Phân Loại Bệnh

Khái niệm rối loạn giả vờ được giới thiệu lần đầu bởi bác sĩ tâm thần Richard Asher năm 1951 với thuật ngữ “Hội chứng Munchausen” – đặt theo tên một nhân vật chuyên thêu dệt chuyện hoang đường trong văn học Đức. Về sau, thuật ngữ này được mở rộng, phân loại rõ ràng thành:

  • Rối loạn giả vờ áp dụng bản thân (Factitious Disorder Imposed on Self): Bệnh nhân tự tạo hoặc bịa triệu chứng cho chính mình.
  • Rối loạn giả vờ áp dụng lên người khác (Factitious Disorder Imposed on Another – Munchausen by Proxy): Thường gặp ở người chăm sóc (phụ huynh) cố tình gây hại hoặc bịa bệnh cho người thân (thường là trẻ nhỏ) để được quan tâm.

Nguyên Nhân Và Yếu Tố Nguy Cơ Gây Rối Loạn Giả Vờ

Tổn Thương Tâm Lý Thời Thơ Ấu

Nghiên cứu cho thấy phần lớn người mắc rối loạn giả vờ đều từng trải qua những tổn thương nghiêm trọng trong quá khứ như:

  • Bị bỏ rơi, lạm dụng thể chất, tinh thần, tình dục.
  • Thiếu sự gắn kết, chăm sóc từ gia đình.
  • Tuổi thơ gắn liền với những lần nằm viện kéo dài, khiến hình ảnh “người bệnh được yêu thương” ăn sâu vào tâm trí.

Tính Cách Tâm Thần Bất Thường

Các cá nhân có đặc điểm rối loạn nhân cách nhóm B (như borderline, histrionic, narcissistic) thường có nguy cơ cao phát triển rối loạn giả vờ. Những người này dễ hình thành hành vi kịch tính, thu hút sự chú ý và khó kiểm soát xung động.

Tiền Sử Gia Đình, Môi Trường Lạm Dụng

Tiền sử gia đình có người mắc bệnh tâm thần, đặc biệt là những rối loạn liên quan đến ranh giới bản thân – xã hội (như rối loạn nhân cách, lo âu, trầm cảm) làm tăng khả năng khởi phát bệnh.

Song song, môi trường gia đình thiếu ổn định, thường xuyên có hành vi thao túng, gây áp lực cũng là yếu tố thuận lợi.

Cơ Chế Tâm Lý Tìm Kiếm Sự Quan Tâm Thông Qua Vai Trò “Người Bệnh”

Khát khao nhận được sự thương cảm, chăm sóc đóng vai trò cốt lõi thúc đẩy người bệnh dựng lên những câu chuyện giả dối về sức khỏe. Dù nhận thức được hành vi sai trái, họ vẫn không thể từ bỏ do nỗi sợ bị bỏ rơi, lãng quên lấn át.

“Sự chăm sóc, quan tâm từ người khác đôi khi là thứ duy nhất giúp họ cảm nhận mình đang tồn tại.” – TS. Tâm lý lâm sàng Nguyễn Hoàng Anh

Dấu Hiệu Nhận Biết Và Triệu Chứng Điển Hình

Những Hành Vi Đặc Trưng

Người mắc rối loạn giả vờ có thể thực hiện nhiều hành vi tinh vi nhằm duy trì vai trò “người bệnh” như:

  • Tự làm tổn thương cơ thể (rạch da, uống thuốc độc, tiêm hóa chất lạ).
  • Giả mạo hồ sơ y tế, bịa ra triệu chứng mơ hồ khó kiểm chứng.
  • Thường xuyên chuyển bệnh viện, bác sĩ để tránh bị phát hiện.

Những Biểu Hiện Thường Thấy Ở Người Bệnh

Đặc điểm dễ nhận diện ở người mắc rối loạn giả vờ bao gồm:

  • Tiền sử y tế phức tạp, nhiều bệnh lạ, hiếm gặp, không rõ nguyên nhân.
  • Triệu chứng nặng nề nhưng kết quả xét nghiệm bình thường hoặc không nhất quán.
  • Hành vi cực đoan khi bị nghi ngờ: tức giận, bỏ khám giữa chừng, đòi chuyển viện.
Xem thêm:  Hoang Tưởng: Khi Tâm Trí Tạo Ra Một Thế Giới Không Thật

Phân Loại Rối Loạn Giả Vờ: Tự Mình Hay Đặt Người Khác Vào Vai Bệnh Nhân (Munchausen by Proxy)

Một biến thể nguy hiểm là Munchausen by Proxy – người chăm sóc (đa phần là mẹ) chủ động gây hại trẻ nhỏ để đưa con đến bệnh viện, tạo hình ảnh “người mẹ tận tụy”. Các hành vi gồm:

  • Pha chất độc vào thức ăn, thuốc uống.
  • Làm trầy xước, bỏng, ngạt thở để tạo triệu chứng y tế giả.

Trường hợp nổi tiếng là Gypsy Rose Blanchard (Mỹ), nạn nhân bị mẹ ép đóng vai “đứa trẻ bệnh tật” suốt hơn 20 năm.

 

Hậu Quả Đối Với Người Bệnh Và Xã Hội

Nguy Hại Về Sức Khỏe Thể Chất, Tinh Thần

Hệ quả nghiêm trọng nhất của rối loạn giả vờ là chính người bệnh phải đối mặt với các tác hại lên cơ thể. Việc liên tục tự gây tổn thương, phẫu thuật không cần thiết, sử dụng thuốc men quá mức có thể để lại hậu quả lâu dài, thậm chí tử vong.

Bên cạnh đó, tâm thần người bệnh ngày càng sa sút vì dần bị lệ thuộc vào hình ảnh “người bệnh” như một phần không thể thiếu trong danh tính bản thân.

Tổn Hại Niềm Tin Trong Mối Quan Hệ Gia Đình, Xã Hội

Sự phát hiện hành vi giả bệnh có thể khiến các mối quan hệ đổ vỡ. Gia đình, người thân, bạn bè, đồng nghiệp mất lòng tin, dần xa lánh hoặc trở nên hoài nghi về mọi biểu hiện của người bệnh. Điều này làm trầm trọng thêm sự cô lập, cô đơn vốn là nền tảng thúc đẩy căn bệnh phát triển.

Lãng Phí Nguồn Lực Y Tế, Tài Chính

Các xét nghiệm, điều trị, nhập viện không cần thiết tiêu tốn rất nhiều nguồn lực y tế. Thống kê từ Healthline 2023 cho biết, mỗi năm tại Mỹ, thiệt hại do rối loạn giả vờ gây ra lên tới hàng tỷ USD, đặc biệt trong các trường hợp Munchausen by Proxy.

Chẩn Đoán Rối Loạn Giả Vờ

Tiêu Chuẩn DSM-5 Về Factitious Disorder

Theo DSM-5, tiêu chuẩn chẩn đoán bao gồm:

  • Giả tạo hoặc tự gây ra triệu chứng bệnh lý (thể chất hoặc tinh thần).
  • Hành vi nhằm đưa bản thân (hoặc người khác) vào vai trò bệnh nhân.
  • Không nhằm mục đích vụ lợi rõ ràng (không vì tiền bạc, công việc).
  • Hành vi không được giải thích bởi các rối loạn tâm thần khác.

Vai Trò Của Bác Sĩ Lâm Sàng Và Nhà Tâm Lý

Bác sĩ cần phối hợp liên chuyên khoa (tâm thần, nội khoa, pháp y) để xác định hành vi bất thường qua:

  • Lịch sử bệnh án phức tạp, mâu thuẫn.
  • Tiền sử khám nhiều nơi, điều trị không hiệu quả.
  • Hành vi tìm kiếm sự chú ý quá mức từ y tế.

Nhà tâm lý đóng vai trò then chốt trong khai thác động cơ, chẩn đoán phân biệt với các rối loạn khác.

Quy Trình Sàng Lọc, Loại Trừ Bệnh Lý Thực Thể

Trước khi xác định rối loạn giả vờ, bác sĩ cần loại trừ hoàn toàn các nguyên nhân thực thể qua xét nghiệm, hình ảnh học, hội chẩn chuyên môn. Việc đổ lỗi cho người bệnh quá sớm khi chưa chắc chắn có thể gây hậu quả nghiêm trọng về mặt pháp lý và đạo đức nghề nghiệp.

Phương Pháp Điều Trị Rối Loạn Giả Vờ

Liệu Pháp Tâm Lý (CBT, Liệu Pháp Nhận Thức – Hành Vi)

Liệu pháp nhận thức – hành vi (CBT) là hướng tiếp cận hiệu quả giúp người bệnh nhận diện, kiểm soát nhu cầu tìm kiếm sự chú ý thông qua vai trò “người bệnh”. Liệu pháp này tập trung:

  • Phân tích sâu nguyên nhân tiềm ẩn trong quá khứ.
  • Hướng người bệnh tìm cách lành mạnh hơn để thỏa mãn nhu cầu cảm xúc.
  • Xây dựng kỹ năng đối phó với stress, cô đơn, tổn thương.
Xem thêm:  Viêm Màng Não do Nấm Cryptococcus: Nguy Hiểm, Triệu Chứng và Điều Trị

Liệu Pháp Gia Đình, Hỗ Trợ Tâm Lý Môi Trường Xung Quanh

Gia đình, người thân cần được tham vấn để hiểu đúng bản chất bệnh, tránh chỉ trích, xa lánh người bệnh. Một hệ sinh thái cảm xúc lành mạnh đóng vai trò phục hồi quan trọng.

Vai Trò Của Bác Sĩ Đa Chuyên Khoa (Tâm Thần, Nội Khoa, Xã Hội)

Điều trị thành công đòi hỏi phối hợp chặt chẽ giữa các chuyên khoa:

  • Bác sĩ nội khoa: Giảm thiểu tác hại y tế không cần thiết.
  • Bác sĩ tâm thần: Kiểm soát rối loạn hành vi, hỗ trợ tâm lý chuyên sâu.
  • Nhân viên xã hội: Hỗ trợ tái hòa nhập xã hội, môi trường sống tích cực.

Tiên Lượng Và Những Thách Thức Trong Điều Trị

Tiên lượng bệnh thường kém do:

  • Người bệnh khó thừa nhận vấn đề.
  • Khó duy trì tuân thủ điều trị dài hạn.
  • Nguy cơ tái phát cao, đặc biệt khi môi trường sống không được cải thiện.

Cách Phòng Ngừa Và Hỗ Trợ Người Bệnh

Phát Hiện Sớm Trong Gia Đình, Môi Trường Xã Hội

Người thân cần lưu tâm khi ai đó có biểu hiện bất thường liên quan sức khỏe nhưng kết quả y tế không rõ ràng. Việc khuyến khích khám tâm thần sớm giúp hạn chế hệ lụy lâu dài.

Tăng Hiểu Biết Cộng Đồng Về Bệnh Tâm Thần

Xã hội cần có cái nhìn nhân văn hơn với các bệnh lý tâm thần, trong đó có rối loạn giả vờ. Không kỳ thị, phán xét là bước đầu tiên giúp người bệnh dám đối diện và điều trị.

Xây Dựng Mối Quan Hệ Lành Mạnh, Hạn Chế Tìm Kiếm Sự Chú Ý Qua “Vai Bệnh Nhân”

Người bệnh nên được hỗ trợ xây dựng giá trị bản thân dựa trên năng lực, sở thích thay vì sự thương hại từ người khác. Mối quan hệ tích cực, gắn kết giúp giảm nhu cầu thao túng bằng vai trò “bệnh nhân”.

Kết Luận

Rối loạn giả vờ (Factitious Disorder) là căn bệnh tâm thần đặc thù, nguy hiểm bởi hệ lụy sức khỏe, tâm lý và xã hội. Việc nhận diện, điều trị đúng đắn không chỉ giúp bảo vệ người bệnh khỏi những tổn thương lâu dài mà còn góp phần tiết kiệm nguồn lực y tế cho cộng đồng. Cần sự thấu hiểu từ gia đình, xã hội và đội ngũ y tế để đồng hành cùng người bệnh vượt qua ranh giới ảo tưởng “người bệnh” do chính họ dựng nên.

Nếu bạn nghi ngờ người thân mắc phải rối loạn này, hãy tìm đến các cơ sở chuyên khoa tâm thần uy tín để được hỗ trợ kịp thời.

Câu Hỏi Thường Gặp (FAQ)

1. Rối loạn giả vờ có thể chữa khỏi không?

Có, nhưng quá trình điều trị cần kiên trì, thời gian dài, sự phối hợp giữa bác sĩ và gia đình.

2. Làm sao phân biệt người giả bệnh thật sự với người mắc rối loạn giả vờ?

Người giả bệnh vì vụ lợi (tiền, trốn tránh nghĩa vụ) thường nhận thức rõ hành vi. Người mắc rối loạn giả vờ làm vì nhu cầu tâm lý, khó kiểm soát, không nhằm mưu lợi vật chất.

3. Bệnh này có nguy hiểm đến tính mạng không?

Rất nguy hiểm nếu người bệnh tự gây hại hoặc lạm dụng y tế quá mức. Trường hợp Munchausen by Proxy thậm chí còn đe dọa tính mạng người bị hại.

4. Munchausen by Proxy có bị xử lý hình sự không?

Có. Tại nhiều quốc gia, hành vi này bị coi là ngược đãi, bạo hành, có thể bị truy tố hình sự.

5. Nơi nào tại Việt Nam hỗ trợ điều trị rối loạn giả vờ?

Các bệnh viện tâm thần tuyến trung ương, phòng khám tâm lý uy tín tại TP.HCM, Hà Nội đều có khả năng tiếp nhận, chẩn đoán và điều trị rối loạn giả vờ.

📝Nguồn tài liệu: Chọn lọc từ nhiều nguồn y tế uy tín

🔎Lưu ý: Bài viết chỉ nhằm mục đích cung cấp thông tin tổng quan. Vui lòng tham khảo ý kiến của Bác sĩ, Dược sĩ hoặc chuyên gia y tế để nhận được hướng dẫn phù hợp với tình trạng sức khỏe của bạn.

Bài viết này có hữu ích không?
0Không0